Thấm thoát đã chạm đến tháng 5 rồi ,cái tháng 5 nối ngày và đêm lại thành năm tháng và năm tháng đó có nhiều niềm vui cũng không ít nỗi buồn.Một kiếp người trôi qua nhanh chóng bởi năm tháng hình thành !
Con thuyền thời gian đang cập bến mùa hạ làm cho tháng 5 bầu trời trong xanh ,xanh thẳm đến tận cùng của tận cùng . Tui là người lãng mạng nhưng không đa tình, nếu có thì cũng đa tình với cây cỏ thiên nhiên với những giọt sương long lanh rồi vỡ tan trong nắng với những chiếc lá vàng bay lãng đãng với những vần thơ của người tui yêu mến. Tui thích đọc thơ anh từ buổi ban đầu viết về mẹ . Mẹ là người tui luôn kính trọng nhưng tui không thể hiện được qua thơ như anh. Những lúc buồn tui hay đọc những bài thơ cũ của anh vì những bài thơ cũ xa xưa nhất anh viết về những nỗi niềm xót xa cay đắng của cuộc đời, để chôn kín vào lòng một sự âm thầm , chịu đựng... Mới đó đã hơn 6 năm rồi bao nhiều lần hạ đến rồi đi tui vẫn giữ trong lòng những lời hẹn cũ ,nhưng người đã đem tui lên bàn cân nặng, nhẹ ,và người anh chọn không phải là tui "...Tiếng ve nức nở buồn hơn tiếng lòng. Biết ai còn nhớ đến ân tình không? Đường xưa in bóng hai đứa nơi đâu, những chiều hẹn nhau lúc đầu, giờ như nước trôi qua cầu...". Bây giờ tui đã bình yên và trân trọng tất cả được - mất của cuộc đời. Tui thương đời thương mình thương luôn từng nỗi đau của tui và anh. Có lẽ đó là sự bình yên hơn cả bình yên. Thánh nhân nào mà không có quá khứ và tội nhân nào mà chẳng có tương lai... Tui mong anh bình an trong tâm hồn để thanh thản với niềm vui hạnh phúc đâu đó... Bất Chợt !!!
Hảo Mặc Nhiên