Trăng tròn lấp lánh phía đầu sông
Thả ánh vàng mơn xuống ruộng đồng
Giấy mỏng gieo từ nghênh nét bút
Nghiên mài thả chữ phóng hồn rong
Vườn khuya lãm cảnh Quỳnh phơi dáng
Lầu mây một dải tím bềnh bồng
HMN
Trăng tròn lấp lánh phía đầu sông
Thả ánh vàng mơn xuống ruộng đồng
Giấy mỏng gieo từ nghênh nét bút
Nghiên mài thả chữ phóng hồn rong
Vườn khuya lãm cảnh Quỳnh phơi dáng
Lầu mây một dải tím bềnh bồng
HMN
Ta ngồi đợi nhịp ,chuyển càn khôn
Chỉ thấy u hoài lệ nước non
Mái ngói triều phong chìm cổ tự
Tang thương ngạn thủy, chủy tan hồn !
HMN
ĐÔNG VỀ ĐAN ÁO SANG NGANG
..........
Mùa đông sắc lẻm bên đồi
Có con nhạn trắng bồi hồi đường mây
Hỏi người còn nhớ thương trăng ?
Hay là thuyền đã sang ngang... Đổ thừa !
Ảo hư chưa mặc đã xưa
Sao còn bắt bóng để bừa lòng đau
Ai lên đỗi được trăng sao
Cho tôi về lại thuở nào chưa quen
Chiều nhìn mây xám cài then
Hoàng hôn sâu lắng hồn viền trong thơ
Ôm cầm buông tiếng vu vơ
Uống câu lục bát mà mơ thiên đàng
....
Chiều qua chiều quá ngỡ ngàng
Hồn tôi lạc mất giữa hàng mưa đêm !
HMN
Biển nước mênh mông nhấn cả rồi
Buồn đau Quảng Trị ngó đành thôi
Bươn dòng cuộn chảy gào không thấu
Bội xoáy run người thét chẳng ngoi
Bãi gió không tha đời yếu đuối
Bờ mây khóc thảm trẻ nằm nôi
Bôi ngàn của cải hằng công sức
Biết tận trời cao có sáng soi.
HMN
MN là người đã từng hứng chịu lũ lụt khi còn non ngày ,chồng đi công tác chỉ có em gái 10 tuổi ở nhà,khi phát hiện nước dâng lên mạnh cứ đưa tay rờ xuống thành giường sợ ngập con mình ,rồi cũng phải xuống giường dùng hết sức lực cùng em gái đẫy cái tủ đứng kê một đầu còn một đầu nhỏ em chạy ra ngoài đang mưa bưng gạch vào kê cho bằng cái giường, bỏ con vào võng để lên giường chị em cũng ngồi trên đó mà chờ không biết chờ ai, chờ gì trong tuyệt vọng . Mọi người, mọi nhà họ cũng vậy tự cứu mình rồi chờ. Chiều nay đọc tin ở Quảng Bình cứu trợ không vào được có người bịnh nằm liệt có phụ nữ còn non ngày phải lội nước bỏ đứa con mới sanh trên tấm ván có gì tủ ấm cho con cái nấy, đau lòng quá ,tự nhiên nước mắt rơi không ngừng.
Thu đi rồi
vắt lạnh cả mùa trăng
Chạm vào đêm
lá buồn thêu lối vắng
Vén màn sương
nghe lòng xưa chát ngắt
Thơ ngậm ngùi
nhân lạc thủy hồng hoang !
HMN
Thiên tai lũ lụt ngập tràn đồng
Để lệ u hoài xót núi sông
Huế khóc tang thương người mất vợ
Dân kêu thảm họa kẻ lìa chồng
Sân tràn nước đẫy theo dòng cuộn
Nóc ngập trơ kèo chẳng lối thông
Một tấm chân tình xin gởi Huế
Người mau thoát khổ vạn lòng mong.
HMN
Tôi cũng như nhiều người nhìn cảnh lũ lụt tang thương không cầm được nước mắt ,chưa một lần biết Huế mà đau xót cả lòng khi nhìn mênh mông là nước. Người làm sao chống lại thiên tai chỉ biết cầu mong cho mọi người nơi xứ Huế cố gắng vượt qua thảm họa . Cầu xin Phật trời che chở cho trần gian đầy khổ ải nầy.
Bài Họa
THIÊN TAI,NHÂN TAI
Nhân tai,bão lũ họa tương đồng
Thủy điện,phá rừng,bức tử sông
Dân chúng hoang mang,nghèo mãi bám
Quốc gia khủng hoảng,nợ thêm chồng
Đường về tắc nghẽn,trơ ghềnh đá
Đích đến mơ hồ,loáng ngọn thông
Lụt cứ vô tình,mưa gió hỡi
Thánh thần lau lệ khổ,hoài mong…
Lý Đức Quỳnh 21/10/2020
MỘNG ƯỚC YÊN BÌNH
Tội nghiệp dân quê ngắm cánh đồng
Đồng đâu không thấy, thấy con sông
Hằng ngày sống vội niềm chua xót
Cuối tháng âu lo nợ chất chồng
Tìm mãi cùng đường chưa lối thoát
Mơ hoài bí lối chẳng hanh thông
Ai ơi, ước mộng trong lòng Huế
Đất mẹ yên bình vẫn đợi mong…
Điền Khuôn Gia
Tàn thu đỉnh nhạn khói hoàng lâu
Một dãi thiên sơn trắng ngọn sầu
Áo não hôn hoàng buông ánh nhạt
Âu sầu ải ngạn thả huyền sâu
Tư lòng thảo ngữ lâng lâng mạch
Trải bút thơ đề xốn xốn câu
Sỏi đá trơ mình phơi tuế nguyệt
Đồi sương một vạt lá phai màu.
HMN
Bài Họa
HOÀNG HÔN TRÊN NÚI
Bồng bềnh sương khói phủ kim lâu
Chóp núi trơ vơ lịm đỉnh sầu
Mỏm đá chênh vênh ngoài vực thẳm
Con đường khúc khuỷu mé bờ sâu
Phong phanh giữa nắng tràng hoa đốm
Loáng thoáng trong chiều bóng ngựa câu
Cánh hạc ngao du về lặng lẽ
Vành trăng mới nhú vẫn nguyên màu.
Lý Đức Quỳnh 18/10/2020
Nắng soi ảo mộng
Mưa lộng vô thường
Khi nao đi hết đoạn đường
Hết vòng bể lụy nhiễu nhương ta về !
.
Ta về hỏi gió sơn khê
Hỏi mây vũ trụ lời thề còn không ?
Thế gian còn ánh nắng hồng
Ta còn ngụp lặn bước trong luân hồi !
.
Duyên không kỳ ngộ
Dạ chẳng kỳ hoan
Đêm nằm giấc ngủ không ngoan
Râm ran như tiếng khóc thầm lá đau !
HMN
HMN
Bỏ hoàng hôn thăm thẳm cuối trời mây
Còn đây
chút nắng vàng phai
Một bờ vai mỏi
đã cài nhánh thu
Ta , người
chung bước phù du
Thiền trong tịnh độ
có ru được mình
Một cành
Thiên lý an nhiên
Một dòng cam lộ
có nghiêng được chiều !
HMN