******0*****0*****
Khúc tự tình của đêm như ngừng thở
Mang nỗi buồn tơi tả cả không gian
Sương nhạt nhòa đau nhói mảnh hồn mang
Chân bước quạnh con đường nào hoa cỏ
Đêm thầm lặng đôi mắt buồn nhuộm đỏ
Phía Hoàng Lâu thơ trải giấy ngôn tình
Nơi Ngự Bình trăng mộng huyễn treo thinh
Không trao nổi một nụ hôn hồ điệp
Mây có biết triền miên sầu nhân thế
Thả đời mình theo nhịp lắng buồn dư
Tàn đêm rồi mộng níu giữa bờ hư
Tim rách nát cứa hồn mưa chảy ngược
Trăng có biết ngày mai là phía trước
Còn lòng ta giá lạnh chẳng bến bờ
Gói hoang tàn cho lạc khúc đàn trơ
Đêm tan chảy thơ đi vào cõi chết !
HMN